Em không có cảm xúc với họ
Cho đến khi mối tình đầu thức tỉnh con người em. Dẫn Han về giới thiệu với gia đình. Mà trong cả khi quan hệ với nhau. Em luôn mong muốn quay lại thời kì ấy để được yêu anh". Để che mắt bác mẹ và họ hàng. Sẽ bị bạn bè chê cười. Chị biết không 18 năm em sống. Lớn lên trái tim em lại rung động với những người con trai.Bệnh hoạn. Cho đến ngày sinh nhật 20 tuổi của Việt Anh thì anh ấy đã bỏ Han lại một mình.
Bữa trưa Han nấu cơm đợi T. Em vẫn luôn nắm lóng hạnh phúc riêng cho mình. Một năm em biết yêu. Không bỏ chạy. Chúng em lại không có gì để buộc ràng nhau. Nếu thành hôn với một người đồng tính. Khi mà cả hai chưa kịp ăn bữa tiệc mà chính tay "chồng" Han chuẩn bị.
Mối ngọn nguồn của Han. Vì cùng quê nên em và anh ấy hay chơi với nhau. Chở che nhiều hơn. Cũng là một gay. Han tâm can với tôi rất cương trực. Để bố mẹ vui lòng.
Em đã phải nghe chửi rủa. Bố mẹ và bạn bè không ai hiểu được nỗi đau ấy. Em cũng sẽ tìm một người con gái như em. Không chỉ trong sự quan hoài thường ngày. T. Có những lúc em tưởng mình không giữ được ái tình của mình. Vì chúng em chẳng thể kết hôn một cách danh chính ngôn thuận". Em phải đóng hai vai.
Một vai là đứa cháu đích tôn của dòng tộc. Anh ấy luôn chăm sóc em ân cần. Mối ngọn ngành dang dở chia sẻ với tôi về cuộc thế mình. Cũng có vai trò làm chồng. Em nhận được quan hoài coi ngó. Lo sợ. Từ sự kỳ thị của gia đình. Nhưng tình ái của chúng em gặp phải rất nhiều khó khăn. Một tai nạn thảm khốc đúng ngày sinh nhật. Như thế khổ lắm". Khoảnh khắc hạnh phúc gom lại có nhẽ chưa đầy một tháng.
T. Sau buổi tiệc sinh nhật 19 tuổi của anh ấy. Cũng quan hoài nhau những điều còng trong cuộc sống. Mỗi khi nhắc đến con tim em lại nhói đau. Nó sẽ có hai người bố. Có thể. Biết Han sống xa gia đình. Những lúc như vậy. Em sinh ra đã có một làn da trắng và giọng nói nhỏ nhẹ mà con gái cũng phải ganh ghẻ. Thu Hiền. Là mẹ chồng. Han Đau khổ trả lời. Anh là một bờ vai để em dựa vào.
Dần dần em trở thành “vợ”. Nhưng em sinh ra đã là người như thế. Trêu ghẹo. Cũng từ đó. Mặc cảm để kiếm tìm hạnh phúc. Bố mẹ lại không cảm thông nên mẹ T. Một người les (đồng tính nữ). Đã bảo em về chung sống.
Sau một thời gian yêu nhau. Về ăn. Vai còn lại cho chính em. Nó sẽ phải đối mặt với nhiều thứ khó khăn.
Em không khóc. Sinh con đẻ cái để hoàn thành nghĩa vụ người con trai? Han cởi mở: "Em rất thương bố mẹ. Việt Anh luôn là người nắm lấy tay em. Đi làm về rồi mới ngủ. Tình cảm càng ngày càng mặn nồng nhưng chỉ một hiểu nhầm nhỏ mà Han đã gấp kết thúc mối tình ấy.
Yêu Việt Anh. Sau mối ngọn ngành ấy. Còn anh là “chồng”. Sự kỳ thị của xã hội. Nhưng vài hôm sau anh ấy vẫn kiên quyết đeo đuổi
Han ăn cùng. Mối ngọn ngành của Han đến rất bất thần và đi cũng rất nhanh. Còn bố em thì kiên quyết từ mặt. Nó sẽ không được khai sinh. Em đã tự tử một lần nhưng được cứu. Như việc nhận nuôi con nuôi chẳng hạn? "có nhẽ không đâu vào đâu vì nếu nhận một đứa con nuôi. Tôi gượng cười nhưng không biết san sẻ với em bằng cách nào.
Họ sống và quan hệ cùng nhau như những cặp vợ chồng thực sự. Từng lớp. Người cùng quê Quảng Ninh với em.
Anh đã nói yêu em. Và Han gọi mẹ T. Han im lặng một lúc rồi kể tiếp: tình ái của tụi em cũng diễn ra êm đềm như bao người thường nhật khác. Hồi hộp. Em và anh ấy đều là gay (đồng tính nam). Người ấy ra đi để lại nỗi đau đớn xót xa.
Không suy xét lý do anh ấy nói. Vì bản thân em không thể có ái tình với một người con gái. Ngay từ nhỏ em đã thích chơi đồ chơi của con gái. Rất san sớt với tình của em. Tôi hỏi em. Vì em biết chuyện này sớm muộn rồi cũng đến.
Sau khi giới tính thật của em bị gia đình phát hiện. Đượm buồn: "Anh ấy là Việt Anh. Còn lại là sợ hãi. Bác mẹ đặt tên cho em là Nguyễn Phi Hùng với rất nhiều kỳ vọng được ôm ấp. Hơn em ba tuổi. Buổi tối Han đợi T. Chỉ có điều ở chốn đông người chúng em phải tránh những ánh mắt nhòm ngó. Họ nhận được sự cảm thông và chia sẻ từ phía gia đình T.
Nhưng vận mệnh đã khiến cho em chẳng thể thực hành mong muốn của cha mẹ. Đến với em. Em đồng ý yêu anh ấy trong cảm giác bổi hổi. Mặc cho sự phản đối của gia đình. Tưởng anh ấy nói đùa. Hôn phối với một người phụ nữ đối với em thực thụ rất khó. Cả hai phải có sự hòa hợp. Nhưng em còn quá nhỏ để hiểu về giới tính. Cũng tỏ tình. Em có ý định có con không. T. Sống như thế chỉ làm khổ nhau.
Em giấu giếm mọi người trong họ hàng. Han hiểu được mình sẽ luôn là một người vợ. "Đến hiện nay em vẫn ân hận vì mình đã quyết định gấp. Ngủ cùng T. Han yêu Việt Anh được tròn một năm. Chỉ biết hy vọng em sẽ vượt qua được những khó khăn.
Coi như một thứ sinh vật quái dị. Em đã biết. Tan vỡ. "Anh ấy là một người chồng tuyệt của em".
Vì thực tại từng lớp vẫn chưa hoàn toàn xác nhận sự tồn tại của thế giới đồng tính. Vai trò ấy cũng không đổi thay.
Cũng tay trong tay tình tứ. Giúp em vượt qua những khó khăn khi em bắt đầu xa nhà lên Hà Nội học năm lớp mười. Han cứ lặng lẽ sống cho đến một ngày.
Chồng vợ với chúng em chỉ là người nào là chồng thì chở che bảo vệ cho người vợ của mình. Lo lắng sự mất mát. Mẹ nghĩ rằng em bị bệnh nên đã đưa em đi khám. Chẳng thể thay đổi được. Cũng gắn bó. Lúc đó em cũng căm hờn mình gớm ghê. Em hiểu được mình là ai.
Ánh mắt em nhìn bóng gió. Thậm chí có những người còn mừng vì em không yêu Việt Anh được nữa. Vật vã đi tìm “hạnh phúc” Đau khổ trong một thời kì dài vì không ai chia sẻ nỗi buồn được với em. Em bất thần lắm. Hạnh phúc hiện tại của Han. "Ái tình của người đồng tính cũng như những người thông thường khác. Nhưng mỗi người sẽ tìm cho mình ái tình riêng đích thực".
Chúng em vẫn chung sống dưới vỏ bọc của một cặp vợ chồng. Nhưng tôi thắc mắc liệu có bao giờ Han đồng ý thành thân với một người phụ nữ. Han kể: Lúc sinh em ra ba má vô cùng mừng vì gia đình đã có một đứa con trai để nối dõi tông đường. Còn chúng em đều là gay. Chúng em chỉ thích con trai. Thấy Han vui vẻ.