Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Khi thế cục biến thành ngày hôm nay “trò chơi tham vọng”.

Cũng một tình yêu mãnh liệt ấy của hai con người quá tài năng, sự ảnh hưởng về phong cách đi vào tiềm thức, và nỗi vô vọng đau đớn đến hóa điên ấy… Chỉ khác chăng, Bích Nhược đã dành 20 năm cho một cuộc phục thù cũng đầy tham vọng để vạch tội người thầy đã giả danh tranh của mình, để rồi khi bít tất được phơi bày, cô mới nhận ra rằng sự công bằng này… sao mà chua chát và vô nghĩa

Khi cuộc đời biến thành “trò chơi tham vọng”

Cảnh trong vở Trò chơi tham vọng. T Mối tình của nữ họa sĩ Bích Nhược (Ái Như) với người thầy nức tiếng của mình, họa sĩ thiên hạ Thế (Thành Hội) trong Trò chơi tham vọng (Kịch bản: Mỹ Dung, đạo diễn: NSƯT Trần Minh Ngọc) gợi tôi nhớ đến mối tình đầy bi thương của nhà điêu khắc Auguse Rodin và nữ họa sĩ, điêu khắc gia Camile Claudel.

Quá trình “lột mặt nạ” từng nhân vật rất gần với thể phim trinh thám, hình sự nên tạo sự hấp dẫn cố định. Lần đầu tiên lên sàn diễn, lại vào vai một tay đạo diễn bất tài, rỗng, hợm mình bề ngoài và.

Đặc biệt vai đạo diễn phim của nhà thiết kế Sỹ Hoàng cũng mang lại những tiếng cười ý nhị. Lối diễn lạnh, khô, ẩn giấu và không dễ nhận mặt của Ái Như, Thành Hội, và nhất là Tuyết Thu đã mang lại một không gian cảm thụ khác cho vở diễn.

Hoàng Xuân. Nếu Bích Nhược nhân danh tình ái để báo oán người thầy của mình một cách ngoạn mục nhất, thì Hồng Nhiên (Tuyết Thu), cô người mẫu bất tài đã ưng ý “đóng vai” họa sĩ Sê Ri trong mưu mô của Bích Nhược, cũng dùng tình để lừa gạt đại gia Sơn, một nhân tình hội họa, hòng mong một cuộc đổi đời.

Ảnh: H. Một sự hóa thân rất ham thích. T. Có nhẽ đây là lần đầu tiên, thế giới bên trong của những họa sĩ được phơi bày một cách trực diện, nơi mà nghệ thuật không còn được coi như một thánh đường, và tình ái chỉ là vỏ bọc của những tham vọng, hận thù. Dê gái, Sỹ Hoàng đã “khác hẳn mình”, khiến ít ai nhận ra anh.

Khác với phong cách mêlô thường thấy của sàn diễn kịch Hoàng Thái Thanh, đạo diễn Trần Minh Ngọc đã mang lại một hơi thở mới, đương đại hơn, nhanh, mạnh, dứt khoát hơn trong lối truyền đạt và ngôn ngữ biểu cảm. Các nhân vật trong Trò chơi tham vọng đều dùng tình yêu như một thứ công cụ để cướp đoạt được điều mình muốn, để rồi chung cục, họ lại trở về với cái tôi đầy dằn vặt, đau đớn.